Sáng dậy sớm, mở cửa bước ra ban công, gió thu lành lạnh thấm
vào da thịt. Đêm qua mưa, vạt cỏ xanh mướt dưới sân còn ướt đẫm. Trời
xám nhưng không hề gợi cảm giác âm u nặng nề. Xa kia trên hàng cây đầu ngõ,
chim ríu rít kêu, cái âm thanh vui tai ấy như làm sáng bừng cả một góc
phố. Hình như chưa một ai ngủ dậy, chưa một nhà nào mở cửa, chưa một
chiếc xe nào chạy qua, chỉ có phố, yên bình, tĩnh lặng, trong trẻo sau
cơn mưa đêm qua.
Ăn một bữa sáng nhẹ nhàng, pha một ấm trà
xanh thật đặc rồi ngồi bên ban công đắm chìm trong cái khoảng lặng
tuyệt vời của buổi sáng mùa thu. Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng của Lễ
Phục Sinh. Chỉ ngày hôm nay nữa thôi, ngày mai trở đi lại là một tuần
bận rộn.
Nhâm nhi ly trà nóng hổi và thơm dịu, tận hưởng
cái cảm giác vị đắng dần tan đi, chỉ còn chút ngòn ngọt còn vương lại
nơi đầu lưỡi tê tê. Cầm cuốn sách trên tay mà không đọc được chữ nào,
vân vê mãi cái bìa và chợt nhận ra đã cả tháng nay mình chưa ngốn xong
một cuốn sách. Dạo này, lên mạng nhiều, đọc sách ít, phải chăng là dấu
hiệu của sự suy giảm khả năng tự điều chỉnh cảm xúc. Có lẽ phải duy trì
việc tập thể dục đều đặn và đọc sách mỗi ngày để tìm lại sự cân bằng cho
tâm trí.
Uống trà một mình thật thư thái. Tôi thích cái
cảm giác nâng cái ly trà còn âm ấm, xoay xoay trên tay, từ từ nhấp một
ngụm rồi chậm rãi đặt xuống, hành động kéo lê thời gian đấy kiến tôi
sung sướng như một kẻ nhàn rỗi và vô lo nhất hành tinh. Dù đã sống ở xứ
sở này một thời gian rồi, thích nghi được với khá nhiều thứ khác, nhưng với
cách uống trà hay cà phê, tôi vẫn không thể nào quen nổi kiểu uống vội
vã "takeaway". Cà phê pha mau, uống vội, đi kèm với những câu chuyện
xã giao chóng vánh đôi lúc khiến tôi cảm thấy thật cô đơn, hụt hẫng và
thậm chí là chán ghét. Quờ tay sang cái điện thoại, bỗng nhiên muốn gọi
cho một vài người bạn thân, nói dăm ba câu chuyện bâng quơ, và để được
nghe một giọng cười thật giòn. Nhưng rồi lại nhớ ra, giờ này ở bên kia
đầu nỗi nhớ mọi người còn say giấc.
Chợt giật mình bởi
tiếng chào vọng lên từ phía dưới sân. Người hàng xóm vui tính đã thức
dậy và thu dọn rác rưởi quanh khu nhà. Phía bên kia đường, hai ông bà
già hàng xóm cũng đã mở cửa, mang máy cắt cỏ ra tỉa tót khoảng vườn
phía trước. Trời hửng lên, ấm hơn và tiếng chim thưa thớt dần. Đã có một
chiếc xe đầu tiên chạy vèo qua phố.
Con chim dậy sớm
ReplyDeleteHót tiếng bâng khuâng
Yêu trời sắp hửng
Tiếc mình bâng khuâng?
HHM