Sunday 29 June 2014

Winter Flowers

Flowers open, winter's spoken
The same world but the view has changed
A veil has lifted, the ground has shifted
What you only longed for is here...




Monday 9 June 2014

Trước cơn mưa

Thời tiết mấy hôm nay thật thất thường. Thoắt nắng rồi lại mưa. Sáng sớm mai, ánh nắng chiếu xuyên qua rèm cửa, nhảy nhót tinh nghịch trên tóc, trên má của một người ngái ngủ. Và khi mở cửa ra, nắng chan hòa, trời trong xanh. Chim kêu ríu rít, sáng bừng cả phố ngoài kia.

Thế rồi, chỉ chừng một giờ đồng hồ sau, trời bỗng tối sầm lại, mưa như trút.

Một lúc sau, trời tạnh. Phía xa kia chân trời là mây trắng xôm xốp, một phía khác thì vẫn âm u xám xịt. Không gian bức bối. Cứ như là phải cần rất nhiều trận mưa nữa để mây trời mới lại quang quẻ, trong lành.

Và đó là khi, tâm hồn không đủ tĩnh để đọc một cuốn sách, đầu óc không đủ tỉnh để viết nổi một bài luận. Cặm cụi gõ xong rồi lại xóa, rồi lại ngồi gõ lại những dòng giống y hệt như những gì vừa xóa xong.

Trước cơn mưa.

Sunday 8 June 2014

Mây bay qua

Sometimes all you need is a poem to soothe your tired soul.

Bạn có nghe, bạn có nghe chăng trong những lùm cây tiếng hát trẻ em,
những giọng ca vút lên trên cả những cây óng ánh bạc
mất hút trong đêm hôm sau, chầm chậm im tiếng
và hòa lẫn vào bầu trời bị bóng đêm xóa mất.
Những sợi mưa lóng lánh quyện vào cây cối
và lặng lẽ rì rào trong cỏ trắng,
bạn có nghe tiếng các em, có thấy tóc các em với những chiếc lược đỏ,
và lòng bàn tay mở ra, đưa về phía tán lá ấm?
"Mây bay qua, mây bay qua và tan biến."
Các em hát như thế và những cành cây đen thỏ thẻ,
những giọng hát bay hoảng sợ, giữa những thân
cây âm u về tới đêm hôm sau, không trở lại.
Những lá ấm bay về phía gió, túa ra
từ những bụi cây, chạy trốn mất, như một tiếng gọi cất lên từ mùa thu xa xôi.
"Mây bay qua..." ban đêm những trẻ em của đêm cất tiếng hát.
Từ cỏ lên tới ngọn thế gian chỉ còn là
tiếng đập, tiếng run rẩy của giọng hát.
Khi mây bay qua, bay qua và mất hút đời sống.
Chúng ta mang trong mình cái chết của chúng ta, mây
chất đầy tiếng nói và tình yêu giữa những cành lá đen.
"Mây bay qua..." trẻ em hát ca ngợi thế gian.
Bạn có nghe, bạn có nghe chăng trong những lùm cây tiếng hát trẻ em?
Những sợi mưa lóng lánh sáng quyện vào nhau, những giọng nói vang dội,
giọng nói phù du cạnh những ngọn núi hẹp nơi bóng đêm
mới mẻ tràn ngập những bầu trời hấp hối.
Mây bay qua phía trên những lùm cây, mây bay qua.
Đâu đây suối nước chạy trốn, chỉ cần hát và chỉ cần khóc
dọc theo những vòng rào mùa thu, chỉ cần lúc nào cũng nhìn lên cao hơn, nức nở không thôi,
chỉ cần là một trẻ em của đêm,
chỉ cần lúc nào cũng nhìn lên cao hơn, chỉ cần hát và chỉ cần khóc,
chỉ cần không biết đến những giọt nước mắt,
Đâu đây suối nước chạy trốn dọc theo những vòng rào mùa thu và cây cối âm u,
tiếng thét trong bóng đêm mới mẻ, chỉ cần hát và chỉ cần khóc
chỉ cần gập lại tán lá của mình.
Phía trên chúng ta, một cái bóng lướt qua và tan biến,
chỉ cần hát và chỉ cần khóc, chỉ cần sống.
(Trích Tĩnh vật- Brodsky, Hoàng Ngọc Biên dịch)

Saturday 7 June 2014

Chiều buông

Tôi ngồi bên ban công thật lâu. Lặng ngắm mặt trời khuất dần phía xa kia.

Có một điều gì đó thật quan trọng khó cất lên được thành lời.

Ấm trà đã cạn từ lúc nào.

Bóng đêm dần buông. Và sương rơi.


Sunday 1 June 2014

Dì tôi

Hôm nay gọi điện về nhà, mẹ tôi nhắc còn ba tuần nữa là đến ngày giỗ đầu của dì tôi. Gần một năm nay, tôi vẫn thường hay mơ thấy dì và hình ảnh thân thuộc của ngôi nhà cũ, nơi tôi đã sống với dì một thời gian khá dài.

Những ngày này, khi đang thực sự đối diện với rất nhiều chuyện không vui, tôi hay nhớ đến những ngày tôi ở gần dì. Dì tôi nấu ăn ngon số một, tôi cứ nhớ mãi những món dì hay nấu như canh cá dưa chua, cá kho tộ, gà nấu dọc mùng, đậu phụ nhồi thịt sốt cà chua và lươn cuốn thịt um sả. Dì cưng tôi nhất trong đám cháu chắt, chả bao giờ phán xét, khuyên răn hay áp đặt bất cứ điều gì. Thế nên, bên dì, tôi bao giờ cũng thực sự cảm thấy thật thoải mái và yên bình. Dì là chỗ dựa tinh thần, là cái kho bí mật của tôi một thời trẻ tuổi.

Dì cũng là người ảnh hưởng đến tôi khá nhiều về cách sống. Là một bà mẹ đơn thân, cuộc đời dì trải qua rất nhiều gian truân. Nhưng phong thái của dì tôi bao giờ cũng thật giản dị, vui vẻ, tự do tự tại. Khác với những người phụ nữ "truyền thống" xung quanh, từ bé tôi đã nhận ra ở dì một cá tính rất riêng, một đời sống nội tâm phong phú. Dì tôi mê nhất là phim ảnh và bóng đá. Tôi vẫn còn nhớ những đêm hai dì cháu thức đến gần sáng để xem World Cup. Hay những buổi chiều hai dì cháu ngồi hàng giờ để cùng bàn luận về những bộ phim kinh điển. Dì đã chăm sóc tôi từ hồi tôi còn bé, rồi những ngày học đại học xa nhà, và cả thời gian khi tôi bầu bí hay bận bịu con nhỏ. Nhưng tôi đã không thể ở cạnh bên khi dì già yếu. Ngày dì đi xa, tôi cũng không về được. Ngày tôi trở về, trước mắt tôi chỉ còn bình hương nghi ngút khói và bức hình chụp dì tôi năm năm về trước, ánh mắt trìu mến, khuôn mặt thản nhiên và hiền hòa.
Có những khoảng trống sẽ không bao giờ lấp đầy được. Có những tháng ngày sẽ không bao giờ quay lại được.

Lại rục rịch một mùa World Cup nữa. Nhưng dì tôi đã không còn.