Trời mưa, tôi mở facebook và blog, định bụng sẽ viết một cái note gì đó.
Thế rồi, liếc vào danh mục "Nháp", tôi chợt nhận ra mình có tổng cả
thảy hơn 20 bản. Tôi đọc lại, chậm rãi, từng cái một, có cái được viết
đã từ rất lâu rồi, có cái mới chỉ vài ba ngày trước.
Có những
chuyện tôi đã quên béng đi rồi, như câu chuyện kể về một thành phố biển
đang "ngủ trưa", đẹp, yên tĩnh và buồn trong trẻo đến lạ kì. Chuyện
khác, trong một cái note khá u ám, tôi kể về một cuộc sống bị bủa vây
bởi những nỗi sợ hãi. Chuyện đó xảy ra đã mấy năm, đọc lại tôi vẫn không
hình dung nổi đã có những lúc mình bất an đến vậy. Rồi những cái note
khác, cái thì về những dự định cho công việc, cái thì về những chuyện
vẩn vơ buồn bã, trống rỗng hay những khoảnh khắc hạnh phúc, vui tươi.
Nhiều hơn cả là về mùa, về những chuyến đi, và về chuyện tập tành thể
dục. Hình như, do tâm trạng phụ thuộc vào thời tiết, tôi hay thích viết
về sự đổi mùa và chuyện mưa mưa nắng nắng. Đếm sơ sơ, tôi có cả thảy năm
hay sáu bản nháp gì đó rặt về mỗi chuyện quay vòng xuân hạ thu đông.
Những đoạn viết chắp vá, rời rạc, lủng củng thế mà gợi cho tôi biết bao
nhiêu là kí ức.
Thế rồi cũng từ những đoạn nháp ấy, tôi, có phần
đau xót, nhớ lại bao nhiêu dự định bất thành. Có những cái tôi đã thật
hăm hở, định thế nọ định thế kia, mãi, đến giờ vẫn chưa làm được. Có
cái, đã đi được một chặng đường rồi, cuối cùng lại bỏ dở. Chả thế, có
người đã từng có ý định đổi tên tôi thành "thị Định" khi tôi suốt ngày
nói "định làm một cái gì đó" và rồi chả bao giờ câu chuyện đó được bắt
đầu. Nhưng cũng, chả biết nên buồn hay vui, tôi nhận ra rằng, càng ngày
tôi càng ít dự định hơn, và ngay cả có, cũng không được hào hứng như
trước. Thậm chí, trong một cái nháp cách đây chừng bốn tháng, chả hiểu
ra sao và bối cảnh thế nào, tôi bắt đầu bằng một dòng "Tôi ghét những kẻ
suốt ngày hỏi tôi về kế hoạch tương lai", và chỉ vẻn vẹn mỗi dòng ấy.
Vắt óc tôi cũng không nghĩ ra nổi ai đó, hay chuyện gì đó đã làm tôi bực
bội đến mức ấy.
Rồi tôi cũng cố lí giải xem vì sao tôi lại có
nhiều bản nháp đến vậy. Hẳn có cái thì tôi đang viết dở, và rồi bận một
việc gì đấy, loay hoay rồi lại quên. Cũng có những bản nháp tôi đã trở
đi trở lại đến bao nhiêu lần, mà rồi, chả hiểu vì một lí do nào đó,
không thể nào hoàn thành được. Tôi, thành ra mắc nợ một vài người bạn
với quá nhiều “note hứa”. Dĩ nhiên, viết là một việc khó. Duy trì được
một mạch hứng thú với một cái gì đó lại cũng là một chuyện chả dễ tẹo
nào. Không riêng gì viết lách, dạo này, cái gì tôi cũng cứ làm một cách
lở dở. Hôm nay tôi ngồi đếm mình có 8 cuốn đọc dở trên giá sách, 3 bản
ebook cũng đọc mãi chưa xong, dăm ba bộ phim coi dang dở (vì đến gần
đoạn cuối thì tôi lăn ra ngủ), học hành, công việc, gia đình tất tần tật
cũng chưa đâu vào đâu... Tôi thực sự bắt đầu cảm thấy mình thiếu kiên
nhẫn để hoàn thành một công việc cần đến độ tập trung cao cả về thời
gian và sức lực. Và quan trọng nhất, tôi sợ phải nghĩ đến tương lai, tôi
sợ những bản nháp chất đầy như đống gạch ngày xưa bố tôi gom góp năm
này qua năm khác để xây nhà.
Cuộc sống của tôi hình như ngày
càng nhiều những khoảng trống. Và, để nhanh chóng lấp đầy nó, thế giới
của tôi bị nhồi nhét chật cứng bởi ti tỉ thứ, mỗi thứ một tí, tí âm
nhạc, tí truyện, tí thơ, tí sách khoa học, tí vui chơi, tí thể dục, tí
hẹn hò, tí chát chít, tí trà, tí cà phê... Và rồi, cái kho thời gian của
tôi ngày càng bị chia nhỏ, vụn vặt, tỉ mủn. Thành ra, một năm đã qua,
cái đống nháp của tôi ngày càng nhiều hơn. Đời vẫn rất dang dở.
Lần
sinh nhật năm ngoái, một người bạn thân của tôi hỏi ý là, đã đến tuổi
này, điều gì làm tôi thấy tự tin nhất, tôi trả lời không một chút lưỡng
lự "mình giỏi nhất là nhảy dây". Chuyện đó, tôi có ghi lại đàng hoàng,
đương nhiên cũng là dạng nháp. Năm nay, bạn lại hỏi, câu trả lời của
tôi, sau một thôi một hồi trầm tư nghĩ ngợi, vẫn lại là "nhảy dây". Câu
chuyện được nháp năm ngoái, mang ra so với lại năm nay cho tôi thấy rõ,
thời gian thì trôi đi mà đời tôi thì chả cải thiện được gì nhiều. Và
rồi, tôi cũng chợt dấy lên một nỗi lo sợ mơ hồ, dăm bảy năm nữa, liệu
bạn tôi, mỗi lần sinh nhật, lại cứ day đi day lại câu hỏi đấy, đến khi
mà tôi không còn có thể tung tẩy nhảy nhót khỏe khoắn được như giờ nữa,
liệu tôi còn có gì để nói về sự tự tin. Rồi cũng chính suy nghĩ này,
cách nào đó, lại đưa đẩy tôi đến với những kế hoạch, những sự sắp xếp
cho tương lai. Và thế là, tôi đâm ra bực bội với chính mình. Vì, tôi lại
sợ cái đống nháp, y như cái đống gạch. Thôi nhé, tôi dừng chuyện gạch
ngói, và thống nhất từ giờ trở đi tôi chỉ nói chuyện về ngày hôm nay
thôi.
Ngày hôm nay, ừ thì ngày hôm nay là một ngày mưa. Sáng dậy
tôi quờ tay với cái điện thoại liếc một vòng tin từ bè bạn, đâu đâu ai
ai cũng ca cẩm chuyện mưa. Mưa thì rõ là chán. Đọc sách, xem phim, viết
lách hay học hành tất tật đều chả có gì hứng thú. Tôi đổi sách xoành
xoạch, không tìm được cuốn nào đọc được quá mười trang.
Nhưng
rồi, bất chợt, một người bạn nhắn tin. Bạn ấy, chả hiểu vô tình hay hữu
ý, gửi những tin nhắn rất vần vè, kiểu như, bạn đang ngồi trong một căn
phòng trọ trong một thành phố xa xôi nào đó mà “Mưa rơi trên mái tôn”.
Tôi ngồi thừ ra, định bụng nhắn lại những vần sến sủng kiểu như “cóng
lạnh những nụ hôn”. Nhưng mà rồi thì là rằng, cái vần “ôn’ nghe thật khó
để tiếp tục. Tôi đành bỏ dở đấy. Tôi nhắn lại, bên này, tôi đang chìm
đắm “nghe mưa ngoài mái hiên”. Rồi bỗng dưng, một loạt “iên” ùa về như
thác: liên miên, xiên xiên, điên, biên, tiên, niên, viên, thiên… Tôi
choáng ngợp và bỗng nhiên đờ hết cả người. Hóa ra là, có lúc ta dừng lại
vì bế tắc. Lúc khác, với quá nhiều cái để lựa chọn thì kết cục, ta được
một đống toàn nháp là nháp.
"Oh, if life were made of moments/ Even now and then a bad one/ But if life were only moments/ Then you'd never know you had one"
Sunday, 23 June 2013
Thursday, 30 May 2013
Monday, 1 April 2013
Một buổi sáng mùa thu
Sáng dậy sớm, mở cửa bước ra ban công, gió thu lành lạnh thấm
vào da thịt. Đêm qua mưa, vạt cỏ xanh mướt dưới sân còn ướt đẫm. Trời
xám nhưng không hề gợi cảm giác âm u nặng nề. Xa kia trên hàng cây đầu ngõ,
chim ríu rít kêu, cái âm thanh vui tai ấy như làm sáng bừng cả một góc
phố. Hình như chưa một ai ngủ dậy, chưa một nhà nào mở cửa, chưa một
chiếc xe nào chạy qua, chỉ có phố, yên bình, tĩnh lặng, trong trẻo sau
cơn mưa đêm qua.
Ăn một bữa sáng nhẹ nhàng, pha một ấm trà
xanh thật đặc rồi ngồi bên ban công đắm chìm trong cái khoảng lặng
tuyệt vời của buổi sáng mùa thu. Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng của Lễ
Phục Sinh. Chỉ ngày hôm nay nữa thôi, ngày mai trở đi lại là một tuần
bận rộn.
Nhâm nhi ly trà nóng hổi và thơm dịu, tận hưởng
cái cảm giác vị đắng dần tan đi, chỉ còn chút ngòn ngọt còn vương lại
nơi đầu lưỡi tê tê. Cầm cuốn sách trên tay mà không đọc được chữ nào,
vân vê mãi cái bìa và chợt nhận ra đã cả tháng nay mình chưa ngốn xong
một cuốn sách. Dạo này, lên mạng nhiều, đọc sách ít, phải chăng là dấu
hiệu của sự suy giảm khả năng tự điều chỉnh cảm xúc. Có lẽ phải duy trì
việc tập thể dục đều đặn và đọc sách mỗi ngày để tìm lại sự cân bằng cho
tâm trí.
Uống trà một mình thật thư thái. Tôi thích cái
cảm giác nâng cái ly trà còn âm ấm, xoay xoay trên tay, từ từ nhấp một
ngụm rồi chậm rãi đặt xuống, hành động kéo lê thời gian đấy kiến tôi
sung sướng như một kẻ nhàn rỗi và vô lo nhất hành tinh. Dù đã sống ở xứ
sở này một thời gian rồi, thích nghi được với khá nhiều thứ khác, nhưng với
cách uống trà hay cà phê, tôi vẫn không thể nào quen nổi kiểu uống vội
vã "takeaway". Cà phê pha mau, uống vội, đi kèm với những câu chuyện
xã giao chóng vánh đôi lúc khiến tôi cảm thấy thật cô đơn, hụt hẫng và
thậm chí là chán ghét. Quờ tay sang cái điện thoại, bỗng nhiên muốn gọi
cho một vài người bạn thân, nói dăm ba câu chuyện bâng quơ, và để được
nghe một giọng cười thật giòn. Nhưng rồi lại nhớ ra, giờ này ở bên kia
đầu nỗi nhớ mọi người còn say giấc.
Chợt giật mình bởi
tiếng chào vọng lên từ phía dưới sân. Người hàng xóm vui tính đã thức
dậy và thu dọn rác rưởi quanh khu nhà. Phía bên kia đường, hai ông bà
già hàng xóm cũng đã mở cửa, mang máy cắt cỏ ra tỉa tót khoảng vườn
phía trước. Trời hửng lên, ấm hơn và tiếng chim thưa thớt dần. Đã có một
chiếc xe đầu tiên chạy vèo qua phố.
Tuesday, 22 January 2013
Từ cửa sổ nhìn ra cánh đồng
Mạ đã lên xanh. Hai hôm nay nắng hửng. Nhưng sáng sớm sương mù dày đặc. Và đêm, nồng ẩm đến nỗi không thở được, không ngủ được. Có lẽ không ở đâu khí hậu khắc nghiệt như nơi này.
Nhìn ra cánh đồng sao mà buồn.
Buồn như con ốm :(
Nhìn ra cánh đồng sao mà buồn.
Buồn như con ốm :(
Subscribe to:
Posts (Atom)