Sunday 1 June 2014

Dì tôi

Hôm nay gọi điện về nhà, mẹ tôi nhắc còn ba tuần nữa là đến ngày giỗ đầu của dì tôi. Gần một năm nay, tôi vẫn thường hay mơ thấy dì và hình ảnh thân thuộc của ngôi nhà cũ, nơi tôi đã sống với dì một thời gian khá dài.

Những ngày này, khi đang thực sự đối diện với rất nhiều chuyện không vui, tôi hay nhớ đến những ngày tôi ở gần dì. Dì tôi nấu ăn ngon số một, tôi cứ nhớ mãi những món dì hay nấu như canh cá dưa chua, cá kho tộ, gà nấu dọc mùng, đậu phụ nhồi thịt sốt cà chua và lươn cuốn thịt um sả. Dì cưng tôi nhất trong đám cháu chắt, chả bao giờ phán xét, khuyên răn hay áp đặt bất cứ điều gì. Thế nên, bên dì, tôi bao giờ cũng thực sự cảm thấy thật thoải mái và yên bình. Dì là chỗ dựa tinh thần, là cái kho bí mật của tôi một thời trẻ tuổi.

Dì cũng là người ảnh hưởng đến tôi khá nhiều về cách sống. Là một bà mẹ đơn thân, cuộc đời dì trải qua rất nhiều gian truân. Nhưng phong thái của dì tôi bao giờ cũng thật giản dị, vui vẻ, tự do tự tại. Khác với những người phụ nữ "truyền thống" xung quanh, từ bé tôi đã nhận ra ở dì một cá tính rất riêng, một đời sống nội tâm phong phú. Dì tôi mê nhất là phim ảnh và bóng đá. Tôi vẫn còn nhớ những đêm hai dì cháu thức đến gần sáng để xem World Cup. Hay những buổi chiều hai dì cháu ngồi hàng giờ để cùng bàn luận về những bộ phim kinh điển. Dì đã chăm sóc tôi từ hồi tôi còn bé, rồi những ngày học đại học xa nhà, và cả thời gian khi tôi bầu bí hay bận bịu con nhỏ. Nhưng tôi đã không thể ở cạnh bên khi dì già yếu. Ngày dì đi xa, tôi cũng không về được. Ngày tôi trở về, trước mắt tôi chỉ còn bình hương nghi ngút khói và bức hình chụp dì tôi năm năm về trước, ánh mắt trìu mến, khuôn mặt thản nhiên và hiền hòa.
Có những khoảng trống sẽ không bao giờ lấp đầy được. Có những tháng ngày sẽ không bao giờ quay lại được.

Lại rục rịch một mùa World Cup nữa. Nhưng dì tôi đã không còn.

No comments:

Post a Comment